Đề bài: Em hãy tả người bà đáng kính của em.
Dàn ý bài văn tả người bà đáng kính của em
(1) Mở bài
– Bà ngoại là người mà em yêu nhất và cũng là người chăm sóc và cưng chiều em nhất.
(2) Thân bài
a) Tả hình dáng
– Bà em năm nay bao nhiêu tuổi, khoẻ hay yếu, bà có những nét gì đặc biệt?
– Những biểu hiện của tuổi già qua mái tóc, nếp nhăn trên mặt, ánh mắt, miệng, răng, lưng, da dẻ, dáng đi… Ví dụ:
+ Dáng người bà gầy gò, lưng hơi còng.
+ Mái lóc dài nhưng bạc phơ giống như những bà tiên trong truyện cổ tích. Khuôn mặt có nhiều nếp nhăn, mỗi khi bà cười những nếp nhăn đó hằn lên rất rõ.
+ Đôi mắt bà không còn sáng.
+ Nước da đã chuyển sang màu nâu có điểm những chấm đồi mồi.
+ Bàn tay nổi rõ những đường gân xanh.
– Những thói quen và sở thích của bà: mặc dù đã lớn tuổi, nhưng bà vẫn thích làm việc nhà (quét nhà, nấu cơm). Bà luôn móm mém nhai trầu. Bà thích trồng cây và chăm sóc cây cối trong nhà.
– Mối quan hệ của bà với con cháu, hàng xóm…
– Tình cảm của gia đình, làng xóm dành cho bà.
(3) Kết bài
Em yêu quý bà, mong bà sống thật lâu, thật khoẻ mạnh. Em cố gắng học giỏi để bà vui lòng.
Bài làm mẫu Tả người bà đáng kính của em lớp 5
Trong gia đình, em gần gũi và yêu quý bà ngoại nhất nhà. Bà luôn dành cho em sự quan tâm, chăm sóc tận tình. Năm nay bà đã gần tám mươi tuổi. Mỗi năm em lại thấy bà thấp
hơn một chút, và già yếu hơn. Bà em gầy, dáng đã hơi còng vì tuổi tác. Khuôn mặt bà có nhiều nếp nhăn và nước da sạm lại. Đôi mắt bà không còn sáng như trước mà đã mờ đục, nhất là nơi khoé mắt thường ầng ậng nước. Bà vẫn móm mém nhai trầu nên miệng bà lúc nào cũng đỏ thắm. Bà luôn mỉm cười hiền hậu và quan tâm đến mọi người trong gia đình. Hai bàn tay của bà không còn thoăn thoắt nữa, nó gầy guộc với nhiều đường gân xanh nổi lên và những hôm trời lạnh giá, đôi tay bà thường lạnh cóng, phải ngồi sưởi ấm trước quạt sưởi. Mùa hè, bà thường mặc loại áo bà ba, xẻ hai bên, màu tối và chiếc quần lụa màu đen. Còn mùa đông, bà thường mặc áo bông cho đỡ lạnh. Mái tóc bà cũng rụng nhiều nên mỏng dần và đã bạc phơ, được bà quấn gọn trên đầu.
Tuy đã cao tuổi và mọi người khuyên bà nên dành thời gian nghỉ ngơi, nhưng bà bảo nếu để bà ngồi một chỗ, bà thấy mệt mỏi hơn, vì vậy, bà lúc nào cũng bận rộn. Bà trồng một vườn rau xanh tốt trước nhà, mùa nào rau ấy. Hàng ngày, bà nhổ cỏ, bắt sâu cho rau, cho gà ăn, quét sân nhà sạch sẽ. Vào ngày rằm và mùng một đầu tháng, bà đi lễ chùa cùng các cụ trong làng. Bà luôn dành cho em những phần lộc thật ngon. Những đêm trăng sáng, bà thường ngồi kể chuyện ngày xưa.
Giọng bà chậm nhưng ấm lắm, vẫn ngọt ngào và cuốn hút vô cùng. Bà mở ra cả một thế giới cổ tích với ông bụt, bà tiên hiền lành, luôn có phép màu kì diệu để giúp đỡ người lương thiện, trừng trị kẻ tham lam, độc ác. Kết thúc mỗi câu chuyện, bà luôn đưa ra những bài học về cách sống, về đạo đức để em ghi nhớ. Với hàng xóm láng giềng, bà thân thiện và luôn giúp đỡ mọi người. Có khi, họ nhờ việc này việc kia, bà sẵn sàng giúp đỡ. Mấy bà cụ trong làng là những vị khách quý được bà chào đón. Bà dành những miếng trầu, miếng cau ngon để mời các cụ xung quanh cùng thưởng thức và nhắc lại những kỉ niệm thời trẻ, về chuyện thời sự hàng ngày.
Mẹ em vẫn bảo bà là tấm gương để mẹ em học tập. Bà là người nhân hậu, đã dạy dỗ, chở che mẹ từ khi bé đến tận bây giờ. Bà chưa một lần nặng lời với mẹ, bao giờ bà cũng là người gần gũi nhất và chia sẻ cho mẹ nhiều kinh nghiệm sống.
Em vô cùng kính trọng và yêu quý bà, luôn cầu mong bà có nhiều sức khoẻ và minh mẫn. Em sẽ cố gắng học tốt mang lại kết quả tốt nhất để bà vui lòng.