Ôn Thi Tốt

Kể lại câu chuyện Trọng Thủy tìm gặp lại Mị Châu sau khi tự tử ở giếng Loa Thành

Đề bài: Hãy tưởng tượng và kể lại câu chuyện Trọng Thủy tìm gặp lại Mị Châu sau khi tự tử ở giếng Loa Thành.

Kể lại câu chuyện Trọng Thủy tìm gặp lại Mị Châu sau khi tự tử ở giếng Loa Thành

Sau khi biết người vợ thân yêu của mình đã phải chết bi thảm, Trọng Thủy vô cùng đau khổ, dằn vặt và hối hận vì mình đã gây ra cái chết của Mị Châu. Suốt ngày, chàng thẫn thờ, ngẩn ngơ như người mất hồn. Rồi một hôm, chàng như thấy bóng dáng Mị Châu thấp thoáng trong làn nước giếng Loa Thành nên đã lao đầu xuống giếng mà chết.

Giêng Loa Thành nổi tiếng là sâu nên Trọng Thủy rơi mãi mà không chạm đáy. Khi rơi xuống, Trọng Thủy đã bị va đầu vào đá, chảy nhiều máu và bất tỉnh, không còn biết gì nữa… Khi Trọng Thủy tỉnh dậy, chàng thấy mình đang ở một nơi rất xa lạ. Chàng còn đang ngồi băng khoăn không hiểu điều gì đã xảy ra thì thấy có một con cá chép vàng to đi thẳng bằng đuổi, hai vây của nó cầm giáo trông rất kì lạ. Con cá tiến lại gần và cất tiếng nói:

– Thưa! Long Vương chúng tôi thấy xác ngài trôi dạt đến tận ngoài biển Đông này, đã thương tình vẩy nước thần cho ngài sống lại. Nay ngài đã khỏe lại, Long Vương có lời mời ngài đến gặp mặt.

Kể lại câu chuyện Trọng Thủy tìm gặp lại Mị Châu sau khi tự tử ở giếng Loa Thành

Trọng Thủy đáp ngay:

– Ồ, Ra là vậy! Ta đang băn khoăn không biết mình đang ở đâu. Được rồi, ngươi hãy dẫn đường để ta đến diện kiến Long Vương.

Thế là cá chép vàng dẫn chàng đi đến chỗ Long Vương. Trước mặt chàng là một thế giới rộng lớn, xung quanh là nước với những loại tảo biển, san hô và các loại sinh vật tuyệt đẹp nơi biển cả, mà chàng chưa bao giờ được thấy. Có những đàn cá nối đuôi nhau, vui đùa nhảy múa… Đến diện kiến Long Vương, Trọng Thủy cảm ơn Long Vương về ơn cứu mạng. Chàng cũng bày tỏ nỗi lòng mình và thỉnh cầu được gặp Mị Châu. Thấu hiểu được nỗi lòng của Trọng Thủy, Long Vương khéo léo sắp xếp cho chàng gặp Mị Châu. Vậy là họ đã được gặp lại nhau. Trọng Thủy chạy lại nắm chặt tay Mị Châu. Nàng rất đỗi bất ngờ khi thấy Trọng Thủy đến tìm gặp mình. Tim nang thổn thức. Những kỉ niệm đẹp nhất của cuộc sống vợ chồng ùa về trong trái tim nàng. Đứng trước mặt Trọng Thủy, Mị Châu rất muốn được ôm lấy chàng. Nhung rồi, nàng cố nén lòng, bình thản gạt tay Trọng Thủy ra:

– Người kia! Người đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ giúp Triệu Đà thôn tính nước Âu Lạc, sao không ở trên đó hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý mà lại xuống tìm gặp ta làm gì?

Từng câu, từng chữ trong lời nói đanh thép của Mị Châu như từng vết dao cứa vào lòng Trọng Thủy khiến trái tim chàng đau nhói. Đau khổ, chàng cất tiếng:

– ôi Mị Châu yêu dấu! Sao nàng lại có thể phũ phàng đến thế. Ta biết ta sai, ta rất hối hận và dằn vặt bản thân mình. Nhưng xin nàng hãy hiểu cho tình cảm của ta đối với nàng, xin nàng hãy tha thứ cho ta.

Mị Châu đang rất khổ tâm, con tim nàng như bị giằng xe. Nàng rất muốn tha thứ cho Trọng Thủy, nhưng nàng lại nhớ đến tội bất trung với nước, bất hiếu với cha mình đã gây ra. Mị Châu cất tiếng hỏi:

– Cớ sao chàng lại nhẫn tâm lừa dối ta khiến ta đau khổ? Ta thạt ngây dại, vì tình yêu mà nghe theo mọi sự sắp đặt của chàng.

Trọng Thủy đau khổ, xót xa, ân hận:

– Nàng ơi, Mong nàng hiểu cho ta, ta không thể nào làm khác được. Ta không dám chống lại lệnh vua cha. Quả thật, lúc đầu ta rắp tâm lừa dối cha con nàng, nhưng sau một thời gian chung sống với nhau, ta đã thật sự yêu nàng – một cô gái hồn nhiên, ngây thơ, trong sáng. Làm sao ta có thể quên được nàng, vợ chồng một ngày nên tình, nên nghĩa. Lúc ta nhận ra sự tàn bảo, nghiệt ngã của chiến tranh phi nghĩa, thì đã quá muộn rồi. Vì mù quáng tuân theo lệnh của vu cha mà ta đã trở thành tội đồ, kẻ phản bội đáng bị người đời lên án, ta còn phải trả giá bằng chính hạnh phúc của mình. Mị Châu ơi! Lần nữa ta cầu xin sự rộng lòng tha thứ của nàng.

Mọi vật xung quanh tĩnh lặng như đang đồng cảm thương xót cho số phận đôi vợ chồng trẻ này. Nước mắt Mị Châu vẫn lã chã tuôn rơi.Nàng vừa giận, vừa thương Trọng Thủy – một nạn nhân khốn khổ của cuộc chiến tranh phi nghĩa tàn ác. Nhưng lí trí đang mách bảo nàng quyết không để “trái tim lầm chỗ để trên đầu” lần nữa, nàng dịu giọng:

– Thôi, chàng đừng nói nữa, dù sao cũng cảm ơn tình cảm chân thành của chàng dành cho ta. Nhưng ta không thể tha thứ cho chàng – kẻ tội đồ của nước Âu Lạc. Ta không thể! từ nay chàng đừng đến tìm gặp ta nữa, ta không muốn!

Trái tìm Trọng Thủy như đang tan vỡ thành nhiều mảnh. Chàng đau khổ muốn chết. Chàng khẩn khoản cầu xin Mị Châu lần nữa:

– Mị Châu ơi! Xin nàng hãy tha thứ cho ta. Ta đã biết tội của mình rồi, đã ân hận lắm rồi. Dù ta phải chịu nhiều hình phạt, cực hình, đau khổ đến nhường nào nữa, cũng mong nàng tha thứ và mong được gặp nàng.

Mị Châu nhất quyết cự tuyệt Trọng Thủy. Rồi Mị Châu và cung điện tự nhiên biến mất. Trọng Thủy còn lại trơ một mình. Buồn rầu, khổ não, Trọng Thủy mong ước biển ngàn năm sẽ xóa sạch lỗi lầm của mình:

– Mị Châu, ta ao ước biết bao đến một một lúc nào đó, ta và nàng sẽ gặp lại nhau ở một nơi rất xa. Khi ấy không còn những cuộc chiến tranh giữa các dân tộc. Ta và nàng sẽ không còn kẻ Bắc người Nam nữa, và rồi tình yêu sẽ trở lại giữa hai ta.

Vừa dứt lời, Trọng Thủy hóa thành một bức tượng đá, vĩnh viễn nằm lại dưới đáy đại dương.

 

Exit mobile version