Đề bài: Em hãy kể về người bạn thân thiết nhất của em
Nếu ai hỏi rằng, trên đời này ai là người bạn thân thiết nhất, tôi sẽ trả lời ngay đó là Lan. cô bạn có đôi mắt đen, mặt trái xoan, mái tóc dài đến thắt lưng và vóc dáng mảnh mai. Chắc các bạn ngạc nhiên khi tôi giới thiệu về bạn thân của mình với một tình cảm trìu mến như vậy. Bởi vì nghĩ đến Lan, tôi lại nhớ câu chuyện khá thú vị xảy ra cách đây hai năm…
Lớp 6A có bạn Nam thân hình to lớn, dềnh dàng nên các bạn đặt cho biệt là Nam “ú”. Tính nết cậu ta hung hãn, hiếu thắng. Cậy mình có sức khỏe vô ddihcj nên Nam “ú” nghênh ngang lắm, thích gì làm nấy. Lúc nhéo tai bạn này, lúc đá đít bạn kia, lúc giật tóc bạn nọ…Thấy không ai dám chống lại, cậu ta lại càng vênh váo, táo tợn.
Một hôm, lớp nhận thêm học sinh ở trường khác chuyển về. Đó là Lan, bạn gái có đôi mắt rất sáng và gương mặt hiền lành. Lan được xếp ngồi cạnh tôi. Tôi có cảm tình với người bạn mới ngày từ cái nhìn đầu tiên. Từ gương mặt đến dáng dấp của bạn ấy toát lên vẻ thân thiện rất dễ mến.
Giờ ra chơi, Lan cho tối biết là bạn từ Bình Thuận theo bố về thành phố Hồ chí Minh được một tuần nay. Bằng giọng dịu dàng, Lan nhờ tôi giúp đỡ trong những ngày đâu tiên bỡ ngỡ. Tôi vui vẻ nhận lời.
Tan học, Nam “ú” giở trò ma cũ bắt nạt ma mới, đứng trước cửa lớp dang tay chắn lối, không cho Lan về. Mấy bạn gái lo sợ Lan sẽ bị cậu ta ra oái phủ đầu. Đám con trai hồi hộp chờ xem phản ứng của Lan ra sao. Lan nhìn thẳng vào mặt Nam”ú”, nhỏ nhẹ nói:
– Bạn hãy tránh ra cho tôi đi!
Nam”ú” trừng mắt:
– Làm gì có chuyện lạ ấy! Có giỏi thì cứ đi qua xem nào!
Mấy bạn trai thì thầm đố nhau là Lan có dám đương đầu với Nam “ú” hay không?. Hà nói có, Hải nói không. Hải khẳng định Lan bé tí thế kia mà chống lại Nam”ú” thì có khác nào “châu chấu đá voi”.
Không khí ngột ngạt, căng thẳng. Hoa vẫn giữ vẻ mặt bình thản và từ tốn nhắc lại lờ đề nghị một lần nữa.
Nam”ú” hung hăng khiêu khích:
– Sao? SỢ rồi hả nhóc? Sợ thì ta tha cho!
Bỗng nhiên “huỵch” một cái, cu cậu ngã lăn ra đất. Lan đã hạ Nam “ú” bằng một thế võ karate nhanh như chớp. Mọi người ồ lên kinh ngạc. Thật là bất ngờ ngoài sức tưởng tượng!
Lan cười nhẹ:
– Xin lỗi bạn, mình chẳng muốn thế đâu! Minh chỉ muốn nhắc bạn là không nên cậy khỏe bắt nạt yếu, vậy thôi!
Nam “ú” đỏ mặt xấu hổ. Chắc cậu ta được một bài học thấm thía. Cả bọn đưa mắt nhìn nhau như muốn nói:” Thấy chưa? Lan bé mà bé hạt tiêu đấy! chớ có ai coi thường”. Từ nay trở đi, chắc chắn Nam” ú” sẽ không dám nghĩ rằng ở lớp 6A này, mình là người mạnh nhất.
Vậy là từ đó, tôi với Lan như bóng với hình, đi đâu cũng có nhau. Tôi rất thích Lan và tự hào về người bạn đáng yêu ấy. Có Lan bên cạnh, tôi thấy tự tin hơn.