Nghị luận xã hội về câu chuyện “Lỗi lầm và sự biết ơn”

Đọc câu chuyện sau:

LỖI LẦM VÀ SỰ BIẾT ƠN

Hai người bạn cùng đi qua sa mạc. Trong chuyến đi, giữa hai người có xảy ra một cuộc tranh luận, và một người nổi nóng không kiềm chế được mình đã nặng lời miệt thị người kia. Cảm thấy bị xúc phạm, anh không nói gì, chỉ viết lên cát: “Hôm nay người bạn tốt nhất của tôi đã làm khác đi những gì tôi nghĩ”.

Họ đi tiếp, tìm thấy một ốc đảo, và quyết định đi bơi. Người bị miệt thị lúc trước bây giờ bị đuối sức và chìm dần xuống. Người bạn kia đã tìm cách cứu anh. Khi đã lên bờ, anh lấy một miếng kim loại khắc lên đá: “Hôm nay người bạn tốt nhất của tôi đã cứu sống tôi”.

Người kia hỏi: “Tại sao khi tôi xúc phạm anh, anh viết lên cát, còn bây giờ anh lại khắc lên đá ?” Anh ta trả lời: “Những điều viết lên cát sẽ mau chóng xóa nhòa theo thời gian, nhưng không ai có thể xóa được những điều tốt đẹp đã được ghi tạc trên đá, trong lòng người”.

Vậy mỗi chúng ta hãy học cách viết những nỗi đau buồn, thù hận lên cát và khắc ghi những ân nghĩa lên đá.

(Ngữ văn 9, Tập một, tr.160, Nxb Giáo dục – 2005)

Anh/chị có đồng ý với câu kết của câu chuyện không? Hãy viết một bài văn ngắn trình bày suy nghĩ của mình về vấn đề đó.

Bài văn mẫu Nghị luận xã hội về câu chuyện “Lỗi lầm và biết ơn”

Sóng không thể tự sinh ra mà chúng được hình thành từ những cơn gió từ trên mặt đại dương. Con người cũng thế, không ai có thể tồn tại trên đời lẻ loi một mình cả. Ngược lại, chúng ta phải sống hòa đồng trong sự hô trợ, giúp đỡ của cộng đồng xã hội về mọi mặt. Đó là lý do mà thế giới cần tới sự khoan dung. Sự khoan dung cần thiết cho mọi mối quan hệ mà loài người trên thế giới này đã, đang và se tiến hành. Câu chuyện Lôi lầm và biết ơn đem lại cho chúng ta những cách nhìn nhận khác nhau về cuộc sống.

Câu chuyện Lôi lầm và sự biết ơn kể về hai người bạn đi trên sa mạc. Một người vì bị bạn đối xử xấu nên đã ghi trên cát. Sau khi được người bạn cứu, anh đã ghi lại trên đá: Hôm nay người bạn tốt nhất của tôi đã cứu sống tôi. Việc làm này của anh là một bài học giáo dục con người hãy tha thứ khi bạn bè, mọi người có lôi với mình và cần ghi lòng tạc dạ sự biết ơn khi được người khác giúp đỡ.

Khi chúng ta viết một thứ gì đó lên cát thì nước biển và gió se cuốn trôi đi, xóa sạch hết thảy mọi thứ. Còn khi chúng ta khắc một cái gì đó lên đá thì ngàn đời sau, nó vẫn còn ở đó, chẳng bao giờ mất đi. Học cách viết nôi đau buồn, thù hận lên cát nghĩa là học cách tha thứ cho những ai đã gây ra cho ta nhũng nôi buồn, nôi đau, nôi bất hạnh trong cuộc đời. Học cách khắc ghi những ân nghĩa lên đá nghĩa là luôn luôn biết ơn, trân trọng những ai đã giúp ta. Cả câu nói là một thông điệp rất ý nghĩa và sâu sắc nhằm khuyên chúng ta hãy rũ bỏ những nôi đau, hận thù và luôn nhớ tới những điều tốt đẹp nhất, biết ơn những người đã giúp ta trong cuộc đời. Trong cuộc sống, ai cũng mắc phải sai lầm. Vì vậy, ta cần phải bao dung, tha thứ lôi lầm của người khác. Những giận hờn, thù oán se làm tâm hồn ta chai sạn, cuộc sống nặng nề. Tổng thống Lincoln là người nổi tiếng có lòng khoan dung với kẻ thù, vì thế sau đó ông bị một nghị sĩ tỏ thái độ bất mãn, nói rằng: Ông đừng hòng kết bạn với những ke đó, chúng ta cần tiêu diệt chúng. Lincoln mỉm cười đáp: Khi họ trở thành những người bạn của chúng ta, điều đó không phải là ta đã tiêu diệt được họ đó sao? Thêm một chút khoan dung thì những đối thủ công khai chính là những người bạn giao tiếp trong âm thầm của chúng ta.

Nếu trên con đường đi tìm một cuộc sống đích thực, chỉ có mình ta đơn thương độc mã thì một lúc nào đó con người ta se mệt mỏi, chùn bước trước khó khăn và từ bỏ. Vì thế nên đã là con người thì ai cũng cần sự quan tâm, giúp đỡ, ủng hộ của những người xung quanh để có đủ niềm tin, nghị lực vượt qua mọi khó khăn, thử thách trong cuộc sống. Đó chính là ân nghĩa. Và những ân nghĩa đó cần được khắc sâu trong tâm trí ta, không bao giờ được phép quên đi bởi ta có được cuộc sống ngày hôm nay là nhờ những người đó đã cho ta ân nghĩa trong lúc ta khó khăn nhất. Khi nhận được sự giúp đỡ của người khác thì chúng ta không được quên những ân nghĩa đó. Nhớ ơn se làm tâm hồn ta đẹp hơn, biết trân trọng cuộc sống hơn.

Người khoan dung bao giờ cũng là người hiểu biết. Vì nếu không hiểu biết, người ta không thể khoan dung cho nhau. Và khi chúng ta khoan dung cho nhau có nghĩa là tự mình dẹp đi bao chướng ngại trong tâm hồn của mình và trước mắt mình. Ðấy là một trong những điểm quan trọng, cần thiết làm cho cuộc sống không căng thẳng. Ðồng thời, nó giúp chúng ta xóa bỏ những hận thù, những điều ganh tị không đáng để trong lòng. Đằng sau sự khoan dung bao giờ cũng là sự thông cảm sâu sắc, một sự thông cảm cho chính mình và cho cả những người xung quanh mình. Bất kỳ lúc nào, ở đâu, hễ có sự khoan dung là có “nụ cười”. Do đó, khoan dung cho kẻ khác cũng có nghĩa là khoan dung cho chính mình, đấy là một đức tính cao thượng, không cố chấp và sẵn sàng tha thứ. Thực tế cho chúng ta thấy rằng, sự bức bách khó chịu của một tâm lý thường không những do tâm lý chính nó, mà còn do một đối tượng từ bên ngoài tác động vào trong quá trình giao tiếp. Và chính những điều khó quên nhất hay gây ấn tượng mạnh nhất là những gì được tác động vào từ bên ngoài và được gìn giữ ở bên trong. Như một lời chê bai, thời gian hiện hành của nó có thể chỉ thoáng qua trong chốc lát, nhưng thời gian nó được lưu giữ trong tâm hồn thì có thể kéo dài từ năm này sang năm kia và có khi được lưu giữ suốt cả một đời người. Ðó là biểu hiện của một sự cố chấp, một sự bám víu vào các ảnh tượng không thực của ngôn từ. Mặc dù người ta biết như thế, song chính con người lắm khi cũng chao đảo bởi các ảnh tượng héo hắt, nhưng rất kỳ lạ của ngôn từ. Vì biết rằng nó là không thực, nhưng môi khi nhớ lại và nhất là khi hình dung về một ký ức xa xôi, tác động của các ảnh tượng trong ngôn từ đã đem đến cho chúng ta một sự dao động phá tan mọi hiệp ước bình an trong lòng. Và cũng chính sự không thể hỉ xả đó đã biến thành các tì vết in hằn trong tâm thức. Nó sẽ không mất đi, mà một ngày nào đó, vào đoạn kết của cuộc đời, nó se xuất hiện trở lại và cùng ra đi với chúng ta. Mặt khác, khoan dung, là một đức tính vị tha, do đó nó được xem như là một điều kiện cần thiết cho cuộc sống, là một món quà cứu độ cho kẻ tội lôi, là một động lực bình an và tự tin, thúc đẩy con người vượt qua mọi thử thách gian truân, mọi sự bất lực trước mọi cám dô của dục vọng. Sống khoan dung cũng có nghĩa là sống lương thiện, sống bố thí những của cải vô hình và kèm theo đó là nụ cười làm mát dịu cho cuộc đời con người, nó se cứu vãn cuộc sống còn lại của chúng ta, như một liều thuốc hồi sinh, có thể lấy lại sức sống cho một sinh mạng đã chết. Nhưng khi khoan dung được xem là một việc thiện, thì người thực hành điều đó đã tự mình xây dựng lâu đài công đức cho chính mình, trong khi mình không phải mua thêm điều gì cả, mà chỉ có bỏ bớt đi.

F.Voltaire nói rằng: Sự khoan dung là một vị thuốc duy nhất để chữa những lôi lầm đang làm bại hoại con người khắp trong vũ trụ.

Có người đã từng nói: Một người vĩ đại có hai trái tim, một trái tim sinh học để lưu thông máu, trái tim còn lại để khoan dung và yêu thương. Bất luận là phẫn nộ, hay hận thù, lòng ích kỉ riêng tư hay suy nghĩ độc ác…đều cần đến sự xoa dịu bởi lòng khoan dung và yêu thương, những gì quy tắc đạo đức có thể không chấp nhận nhưng lòng khoan dung có thể làm được.

Lão Tử đã nói: Người ta đối tốt với mình, mình đối xử tốt lại, người đối không tốt với mình mình cũng đối xử tốt với họ. Tha thứ cho lôi lầm người khác, xóa bỏ hận thù, ghi nhớ ân nghĩa mới được mọi người kính trọng, ủng hộ.

Lòng khoan dung sinh ra từ sự cảm thông, lòng trắc ẩn, sự hiểu biết và tin vào điều tốt đẹp phía trước. Nôi đau quằn quại trong chính mình cũng không thể xóa đi lý trí tỉnh táo khách quan và trái tim bao dung độ lượng. Xin đừng chỉ nói về khoan dung mà hãy trải nghiệm thực sự lòng khoan dung môi khi có cơ hội. Ta se mang hạnh phúc đến được với mọi người và có hạnh phúc cho mình nhờ biết sống khoan dung.

Related Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *